Lục Tân nghĩ ngợi vài giây, hỏi: "Tại sao ngươi lại tìm đến ta, ở phương diện

này, ta không phải…quá chuyên nghiệp."

"Ta đã đi tìm không ít người!"

Ông lão khẽ thở dài:

"Ta từng vận dụng mối quan hệ của mình, lén mời một số chuyên gia qua đây xem

thử. Mặc dù ai cũng nghi ngờ nó bị ô nhiễm, nhưng khi kiểm tra lại không phát

hiện được bất cứ dấu vết của tinh thần lực dị thường nào. Hơn nữa, bình thường

chúng ta đều sống ở chủ thành, chuyện điều tra và xử lý ô nhiễm tinh thần ở đó

cũng khá là nghiêm khắc, nên heo lý thuyết, hẳn là nó không tiếp xúc với bất

kỳ nguồn ô nhiễm nào mới phải…”

“Vậy…”

Lục Tân hơi chau mày:

"Liệu có phải cô ấy điên thật rồi không?”

"Không thể nào!" Biểu cảm trên mặt ông lão bỗng trở nên nghiêm túc:

“Ta tin chắc rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó. Gia đình ta không có tiền sử

mắc bệnh di truyền. Nếu nó điên thật, vậy nguyên nhân cũng chỉ có thể là do bị

thứ gì đó kích thích mạnh. Nhưng ta đã điều tra hết thảy mọi chuyện xảy ra

trước nó gặp chuyện nhưng không phát hiện được biến cố gì lớn hết. Đứng từ góc

độ nào cũng không thể giải thích nổi nguyên nhân tại sao nó lại dần dần biến

thành như bây giờ! Ngài Đan Binh, mời ngài giải thích thử.”

Kế đó, ngài Hứa kia lại thở dài một hơi:

“Bây giờ ta đã bảy mươi tuổi, người nhà cũng đều đã qua đời trong đợt thiên

tai ba mươi năm trước. Mà nó là đứa con gái khi ta năm mươi tuổi mới có được,

ta vốn cho rằng đây là ơn thiêng mà thượng đế dành cho ta. Vì vậy, ta phải

chữa khỏi cho nó, bất kẻ cái giá phải trả lớn cỡ nào, nếu không…ta không biết

cuộc đời này của mình còn ý nghĩa gì nữa.

“Con gái quý giá như vậy mà mới trả có một trăm nghìn….”

Lục Tân âm thầm nói móc trong lòng. Nhưng hắn cũng chỉ nói thầm trong lòng mà

thôi, dù sao cũng ký hợp đồng mất rồi.

Từ biểu cảm trên mặt ngài Hứa, có thế thấy hắn quả thực rất để tâm đến cô con

gái này. Nhưng vì vậy nên Lục Tân mới thấy hơi ngạc nhiên, hắn hỏi:

“Nếu ngươi lo lắng cho cô ấy như vậy, tại sao khi thấy tình trạng cô ấy đã

nghiêm trọng đến mức này vẫn không chịu liên hệ với sở nghiên cứu ô nhiễm đặc

biệt?”

“Chuyện này…”

Ngài Hứa có hơi chần chờ, hắn im lặng vài giây mới trả lời: "Có lẽ ngài Đan

Binh không biết, thật ra bên phía chủ thành có rất nhiều người đã biết đến sự

tồn tại của nguồn ô nhiễm đặc biệt, hơn nữa biểu hiện của họ với chuyện này

cũng…rất để ý. Nếu việc Tiêu Tiêu bị ô nhiễm lan truyền ra ngoài, dù cuối cùng

nó được chữa khỏi thật, rất có khả năng sẽ vẫn bị nhiều người xa lánh. Nói

cách khác, rất có thể…sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng cho danh dự của nó! Nếu

là vậy thật, thì đối với nó, điều đó còn đáng sợ hơn cả cái chết nữa! Vì vậy,

ta mới không đưa nó cho sở nghiên cứu mà là tự bỏ tiền tìm người tới khám. Tuy

ta không trực tiếp thông qua chính phủ, nhưng ta đã dùng hết khả năng của mình

để mời tới rất nhiều chuyên gia chẩn đoán cho nó. Bây giờ, ta chỉ mong những

nhân viên chuyên nghiệp như các ngươi có thể chữa khỏi cho Tiêu Tiêu, hơn

nữa…sau khi chữa trị xong cho nó, sẽ tiếp tục giữ lấy bí mật này!”

“…”

Sau khi hỏi rõ mọi thắc mắc, Lục Tân chầm chậm gật đầu. Tiếp đó, rốt cuộc hắn

cũng nghiêm túc quan sát cái thùng kia, hơi trầm ngâm một lát rồi nói:

“Vậy để tôi quan sát bên trong một chút trước đã!”

Ngài Hứa thở ra một hơi dài, gật đầu một cái, sau đó chống quải trượng đứng

dậy, từ từ bước tới trước thùng sắt. Kế đó, hắn mở cái chốt đặt ở bên hông

thùng ra, rồi lùi về sau mấy bước theo bản năng.

"Két!"

Nắp thùng bật ra ngoài theo quán tính.

Có thể nhận ra, bên trong thùng, khắp nơi đều được lót lớp vải đặc biệt, dường

như sợ người bên trong tự khiến mình bị thương.

Thời khắc dời tầm mắt nhìn vào trong thùng, trong lòng Lục Tân không tránh

khỏi cảm thấy nao nao. Bên trong rương có một người con gái trẻ trung đang bị

khóa chặt lại, trên người cô chỉ mặc độc một cái váy ngủ, tóc tai rối bời, hỗn

loạn, trên cơ thể cũng có vài vết thương, một số cái đã được băng bó, một số

khác thì như bị bỏ lơ, chẳng ai quan tâm.

Tuy bộ dạng bây giờ của cô trông rất chật vật, ánh mắt đỏ thẫm như máu, nhưng

vẫn có thể nhìn ra dung mạo của cô vô cùng xinh đẹp, hệt như những ngôi sao

lớn trong TV vậy.

Trên cổ, hai cổ tay, cổ chân của cô bị dây thừng trói lại thật chặt, cố định

cô nằm yên trong thùng. Ngay cả miệng cũng đang cắn một cây gậy lớn bằng nhựa.

Dưới tình trạng như vậy, cô vẫn ra sức giãy dụa, trong miệng phát ra tiêng gào

thét như dã thú. Tiếng va đập kịch liệt phát ra nãy giờ là do cô dùng phần duy

nhất còn cử động được là đầu mình điên cuồng đập vào thùng sắt.

Lục Tân không kiềm được khẽ nhíu mày, hỏi: "Triệu chứng phát điên của cô ấy là

gì?"

Giọng điệu của ngài Hứa trở nên hơi hơi chua xót, hắn dùng tay vuốt mặt thật

mạnh, rồi khẽ nói:

"Giao phối!"

Lục Tân có hơi sửng sốt.

Trên mặt ngài Hứa cũng hiện lên vẻ mỏi mệt lạ thường: “Giống hệt như động vật

vậy, điên cuồng giao phối với bất cứ ai, hoặc là…”

Nói tới đây, rõ ràng hắn không thể trả lời tiếp được nữa.

 

0.13108 sec| 2410.391 kb